Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Phản Tống biệt hành - Bùi Chí Vinh

Đi đến với những người hiếu khách
Ngoài ba lô còn một cây đàn
Ba lô để nhớ thời chân đất
Cây đàn nghe sóng vỗ thênh thang

Đưa người, ta cứ đưa sang sông
Không sợ tiếng sóng ở trong lòng
Thâm Tâm lên núi mà tống biệt
Ta về biển mặn hóa dòng sông

Nhích lại gần nhau nghe ngày xưa
Chàng An Tiêm lãng mạn trồng dưa
Có cô công chúa đi làm rẫy
Con mắt to giống như em vậy

Con mắt to thành mắt con thuyền
Có người kéo lưới đợi thuyền lên
Có người kéo lưới thương con mắt
Mắt con thuyền... a, con mắt em

Người biết bơi nhớ mùa nước nổi
Lặn làm chi sặc sụa tâm hồn
Quả dưa xẻ đặt trên đầu gối
Em một đầu, ta một đầu: hôn

Ừ thôi về biển, ta về biển
Con cá ra khơi, con chim liệng
Chỉ e con sóng sắp bạc đầu
Sợ hãi vì người xanh tóc đến

Đã bảo trong ba lô có biển
Không, sao cây sác mọc thành rừng?
Đã bảo trong cây đàn có biển
Không, sao âm nhạc thở tình nhân?

Đừng hàm hồ gọi đất-không-chân
Khi ngón mỗi người đều có móng
Tóc biết bay và tay biết ôm
Gió biết biển lúc nào xúc động

Em có thể khóc chiều nay lắm
Nếu ta vờ đánh mất cây đàn
Ta có thể khóc chiều nay lắm
Nếu biển vờ quên mặt dòng sông

1981, biển Cần Giờ
Nguồn: Bùi Chí Vinh, Thơ tình, Nxb Trẻ, 1989

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét